THÁNG 023
Sợi thun em buộc tóc thề
Biết đâu có kẻ say mê trong lòng
Thẩn thờ ra ngắm, vào trông
Em làm ngơ mãi khó mong tỏ tình
Nụ cười trông thật là xinh
Cứ làm tăng mãi lửa tình trong tim
Nếu em chẳng thấu nỗi niềm
Ta mang trọn kiếp ưu phiền, tương tư
Huỳnh Bá Phúc
11/03/1997
(Đã đăng trên tạp chí Hoa Sứ – ĐH Đại cương Thủ Đức – 20/11/1998)
(Thi đàn Việt Nam)
THÁNG 023
(Viết cho Chu Lâm Minh Ngọc)
N tên em và P tên anh
Hai đứa cách nhau một cái vòng
Cuộc đời sao mà nhiều nghịch cảnh
Đã gần nhưng cứ mãi nhớ mong!
C họ em và H họ anh
Hai họ cách nhau bốn dặm gần
Tuy quãng đường đời hơi xa thật
Nhưng thương em anh chẳng ngại ngần!
Lâm mẹ em và Lê mẹ anh
Hai họ gặp nhau ở một vần
Sau này hoa cưới, ta trao nhẫn
Lâm – Lê kết lại xa hóa gần!
Huỳnh Bá Phúc
23/03/1997
THÁNG 023
(Viết cho Danh Lâm Mỹ Phương)
Chiếc là vàng rơi bên cửa
Làm xúc tác của tình xanh
Đôi mắt em là kết tủa
Một thoáng mơ mộng tình anh
Huỳnh Bá Phúc
01/11/1997
THÁNG 023
Chu du phương xa đó
Ta bỗng nhớ về em
Lâm thành tuy lắm liễu
Nhưng không nguôi nỗi niềm.
Minh nguyệt nào soi rõ
Những nỗi niềm sâu xa
Ngọc ngà nào đã tỏ
Những bước đường cùng ta.
Huỳnh Bá Phúc
31/01/1997